Tôi ngồi ẩn mình dưới tàng cây rậm rạp sau sân chùa, tránh cái nắng oi ả của mùa hè. Hôm nay ngày thường, mọi người đi làm cả, cảnh chùa im lặng một cách trang nghiêm. Nhân tiện có công việc đi ngang qua chùa, tôi tạt vào viếng cốt và thắp cho ông bác một nén hương để tưởng nhớ đến bác mình.
Năm 1984 sau 3 năm cày bừa vất vả nơi xứ người, tôi mua chiếc xe hơi mới đi cho sướng, coi cái bàn tọa nó êm tới cỡ nào. Bạn bè cứ khuyên tôi hãy lấy tiền đó trả bớt tiền nợ mua nhà mà mình vay của ngân hàng. Nó sẽ giảm tiền lời mình phải trả hàng tháng cho họ nhiều lắm. Tôi để ngoài tai, hưởng thụ trước đã !
".. Đạo có thể bao trùm vũ trụ nhưng người theo đạo không nên tách rời với sự an nguy của tổ quốc.. Nếu như nước bị tàn phá, dân chịu gông ách nô lệ, sư huynh có thể thoải mái ngồi tìm chân lý giải thoát được không ?"
Bảy Viễn vào đời bằng một chuỗi tiền án không mấy vẻ vang gì, từ trộm vặt, hành hung người, rồi ăn cướp có vũ khí. Cuộc đời giang hồ vào tù ra khám, vượt ngục.
Tôi đã đọc ở đâu đó về một người đàn ông đi nhặt đồng Penny. Thói đời, người ta khi bước ra đường vẫn thường thích ngẫng mặt lên mà bước, có người thích ngắm trời mây, có người thích ngắm mọi thứ chung quanh mình và cũng có người cố tạo cho mình một vóc dáng kèm theo bộ mặt thật oai để được mọi người nhìn ngắm. Chỉ có một người đàn ông vẫn hay thường cuối mặt xuống, hướng ánh nhìn của mình về phía mặt đường...
g quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là “Câu chuyện bát mì”. Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31-12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản (Ba Nguyen;nguyenlongxuyen2002@yahoo.com).
Mallorac, hòn đảo du lịch nổi tiếng của Tây Ban Nha, nằm trong quần đảo Balearic. Trước khi đến đây, vì nghi là đảo, nên tôi tưởng chỉ có rừng núi và biển cùng một vài làng mạc hay khu phố nhỏ
Chuyện bắt đầu từ Nha Trang, một thành phố nhỏ xinh đẹp nằm trên một trong 20 cái vịnh biển đẹp nhất thế giới. Nhân vật đầu tiên là Lượm. Không ai biết nó bao nhiêu tuổi, tên giấy tờ của nó là Nhân Ái. Nó được bỏ ở một ngôi chùa lúc chừng hơn 1 tuổi và được nhà chùa nuôi ăn học đến lớn như một chú tiểu.
Vừa từ phi trường LA về tới Little Saigon. Trong lúc vợ con Thắng vào chợ ABC, hai thằng trên tay ly nước mía đứng đợi ngoài hiên nhìn bà-con-ta đi qua đi lại. Chợt Thắng nói “Giống về Việt Nam quá!” Tôi đang bềnh bồng những ý tưởng bắt nhịp lại cái đời sống rời đi cách nay một năm ba tháng. “Cali tới dễ khó về”
Mỗi tuần vào chiều thứ sáu là tôi có điện thọai của Thu, qua thứ bảy thì Phong gọi và cứ như vậy nếu không nhận được điện của một trong hai người thì chính tôi cũng sẽ gọi ngược lại, thông lệ này được bắt đầu và vẫn tiếp tục từ gần ba mươi năm nay.
We use cookies to help us understand ease of use and relevance of content. This ensures that we can give you the best experience on our website. If you continue, we'll assume that you are happy to receive cookies for this purpose.