Bạc Liêu Quê Tôi

19/07/201112:00 SA(Xem: 22277)


Bạc Liêu Quê Tôi

Bạc Liêu là đất của gừng cay muối mặn, là quê của những giàn khổ qua,
rau đắng sau hè, luống rau thơm mẹ trồng trên rãy. Vùng đất có cánh
đồng lúa vàng bát ngát, có vườn nhãn bạt ngàn khoe mình trên giồng cát
vàng uốn mình theo bờ biển, xa xa có sóng gợn rì rào. Cách vườn nhãn
không xa lắm, là những cánh đồng muối trắng như nhữngnúi tuyết lạnh
lùng ở xứ lạ quê người.

Bạc Liêu, hai từ đơn giản nhưng in xâu vào ký
ức của mỗi người con Xứ Bạc; đã làm rơi lệ khi một ai chợt nhớ, lòng
chợt đau khi phải lìa xa..., làm trăn trở khi biết rằng đất mẹ vẫn khô cằn.
Bạc Liêu: làm bồi hồi xúc động cho ai được nhìn lại sau bao ngày xa cách,
là ước mơ của những người con sẽ xây dựng lại quê hương.

Ai đã xa quê, đều mong thấy được sống lại nơi sinh ra và khôn lớn. Có
vườn rau, có ao cá sau nhà, có cánh đồng lúa trĩu vàng hạt khi gió
xuân về. Có những ngày đạp xe qua chiếc cầu cũ kỹ, hay những buổi
chiều ra xa lộ không đèn, đến quán chè trước nhà lòng chợ khi chiều
đến. Sông Bạc Liêu có hai bến đò xuôi ngược, những ngày con đi học rồi
về bên mái ấm gia đình, nay trên chuyến đò ngược, bao năm con biền biệt
không về.

Nhớ nhiều đến đất Bạc có ngôi chợ luôn tấp nập người đi,
đường tuy không rộng, nhưng người Bạc Liêu luôn nhường nhau trên hè
phố. Có câu chào thân thương , chất phát:" ăn cơm gồi chưa?". “Có con
cá gô nó kêu gột gạt trên gỗ”. “Tui đi chợ một mình ên”. Nơi của bún mắn
Bạc Liêu. Quê hương câu vọng cổ hoài lang.

Bạc Liêu là tình thân của:" Chú và Chú Út cháu là bạn học khi còn
nhỏ"." Là của Bà Cô rất mừng khi gặp lại cháu". Bạc Liêu không là địa
sử Mê Linh, nhưng cũng là địa linh với:" dạ sắt son, từ khi phu tướng
bão kiếm lên đàng, năm canh ngóng trông tin chàng , gan vàng...".
Những anh hùng nghĩa cả quên mình, đem máu đào viết sử non sông.

Như ngọn triều dâng, cuồn cuộn phù sa trên bờ cát cát vàng, những dòng
nước nhỏ sau cơn sóng, vội vã chạy ngược ra biển để theo kịp dòng
triều lưu. Những bông hoa của rừng đước, rừng tràm đã bị sóng cuốn
sang bên kia bờ biển Thái Bình Dương, khi được đâm chồi kết nhụy, vẫn
trông về gốc đại thụ bên kia bờ, sau bao năm cố bám lấy mãnh đất, tuy
thân khô tiều tụy nhưng vẫn toả hương thơm ngào ngạt, mở rộng vòng tay
chào đón chiếc lá xanh đã vội lìa cành....Bạc Liêu, làm con mắt đỏ hoe
khi chợt nhớ, có đàn cò dù đôi chân yếu ớt nhưng biết bay về tổ ấm khi
chiều đến, còn con, đường xa, bao năm qua không về được mẹ ơi !!!.

Quang Hải
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn