Đôi giày cũ

7/4/201112:00 AM(View: 20172)

Chúng lặng lẽ nằm đó, bên nhau, trong một chiếc hộp giấy carton cũng đã ngả màu thời gian. Hai kẻ lãng du phiêu bồng luôn có nhau bao năm tháng. Bây giờ thì đôi giày về hưu và yên ả trong cõi riêng sau chuỗi ngày xê dịch.

Lúc còn trai tráng, đôi giày cũng đã chững chạc lắm. Một vẻ ngoài không ngang tàng nhưng đầy ung dung tự tại. Thân hình chắc khoẻ, rắn rỏi và một bản tính bình lặng. Mùi da mới háo hức cho những chuyến đi xa.

Thế rồi đi. Rừng. Biển. Đồng bằng. Sang cả Trung Quốc. Nhớ buổi chiều tà, đứng trên Lư Cầu Kiều ở biên giới Lào Cai. Mấy bước chân nữa là sang đến nước láng giềng có mấy nghìn năm nặng nợ lịch sử. Gió dưới dòng Nậm Thi thốc lên se sắt. Người lính biên phòng dựng cổ áo lia tia mắt sắc lạnh dọc đường biên. Cuối chiều. Những bước chân của những chủ hàng từ bên kia vội vã quay về. Một vạch sơn phân định cả quá khứ, hiện tại và tương lai. Đôi giày rùng mình vì bao nhiêu cảm xúc ùa tràn. Thiêng liêng. Sâu thẳm. Ứa nước mắt bởi những thổn thức trào dâng trong lồng ngực trẻ.

Sapa. Ngọn Hàm Rồng không cao nhưng lừng lững nuốt mây. Đi ngược lên, thấp thoáng mấy vườn lan trong sương lãng đãng. Mây chấp chới la đà. Những bụi hoa cúc dại vàng hoe như tàn tích mùa thu. Đỉnh Phanxipăng ẩn hiện. Những dòng suối vắt vẻo róc rách như lời hát của thiếu nữ Mèo ở cái tuổi đã biết mê mẩn nghe khèn. "Ơi cơn gió xanh của rừng. Ơi cơn gió xanh của núi. Hãy về đây quấn quít cùng trai bản múa khèn...".

Đôi giày xuôi về miền đông bắc. Biển Hạ Long lô xô nắng sớm. Những mảnh vỡ của chiếc chén ngọc trong câu chuyện cổ tích úp hiền hòa trên vịnh. Những cánh buồm căng, buồm căng, cánh buồm. Vách đá già như thời gian vạn cổ. Sóng lấp xấp xô mòn những chân đá liêu xiêu.

Về quê. Cách mấy mươi cây số, tự dưng sống mũi cay xè. Chẳng thể làm gì để ngăn mình không chợt khóc. Quê hương là một điều kỳ lạ. Lần đầu đôi giày được về quê, mà cứ thấy thân thuộc đến nao lòng. Đồng lúa vàng ươm gốc rạ. Những cánh cò nhàn tản bay. Khói nhà ai vương vít trên chái bếp. Con đường làng đưa vụt vèo bước chân về ấu thơ.

Nam, bắc, đông, tây. Khi bước nhanh, lúc chậm rãi. Hồn vía trải dài như hành trình bất tận. Đi để gặp mình ở đó. Đôi giày sứt sẹo và dần ra dáng kẻ từng trải - một vẻ từng trải bằng yên, điềm đạm. Gót mòn vẹt đi - như mọi thứ trên đời. Dây buộc bao nhiêu lần căng mình lên rồi chùng xuống nghỉ ngơi. Màu da sạm với nắng gió phong trần.

Rồi ngày nào cũng trở thành ngày hôm qua. Sau những ngao du, xuôi ngược, giày trở về đô thị. Đôi bạn đồng liêu với vẻ ngoài mềm mại hơn thay thế nhiệm vụ. Giày bình thản chấp nhận những ngày mới trong không gian chật hẹp của chiếc hộp cũ. Ở trong chốn đầy giới hạn ấy, cả hai vẫn âm thầm ngẫm ngợi về những chuyến đi xa...
Send comment
Your Name
Your email address